Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2012

Tham công tiếc việc, bệnh của thời đại

Chúng ta có khuynh hướng tán dương những người tham công tiếc việc, trầm trồ thán phục những người làm việc thâu đêm và ngủ lại văn phòng. Hình ảnh đó được xem là biểu hiện của vinh dự xả thân vì sự nghiệp. Đối với những người này, dường như công việc không bao giờ có giới hạn.

Tuy nhiên, chứng nghiện việc này chẳng những không cần thiết mà còn thật xuẩn ngốc. Làm việc nhiều hơn không có nghĩa là bạn quan tâm và hoàn tất nhiều việc hơn mà nó chỉ đơn thuần là bạn làm việc nhiều hơn thôi.


Những người nghiện việc rốt cục sẽ tạo ra nhiều vấn đề hơn là những việc họ thực sự giải quyết được bởi cách làm việc như thế sẽ không thể tồn tại lâu qua thời gian, và đến khi kiệt sức (điều này chắc chắn xảy ra) thì những tổn hại mà họ phải nhận lãnh là rất lớn.
Những người tham công tiếc việc không nắm được cốt lõi vấn đề. Họ cố gắng giải quyết rắc rối chỉ toàn bằng cách bỏ thêm thật nhiều thời gian. Hộ cố gắng bù đắp cho sự lười biếng tư duy bằng lao động thể lực. Việc này sẽ đưa đến những giải pháp thiếu thông minh và khó ứng dụng.

Họ thậm chí còn tạo ra những cơn khủng hoảng. Họ không tìm cách để làm việc hiệu quả hơn bởi vì họ thật sự thích làm việc ngoài giờ. Họ tận hưởng cảm giác thấy mình là những vị anh hùng. Họ tạo ra rắc rối (thường là một cách vô thức) để có thể làm việc nhiều hơn.

Người tham công tiếc việc khiến cho những người không ở lại làm việc muộn cảm thấy mình không xứng đáng vì chỉ làm việc đủ giờ. Điều đó dẫn đến cảm giác tội lỗi và sụt giảm tinh thần cho mọi người. Thêm vào đó, nó dẫn đên tâm lý "dán chặt mông vào ghế" -  mọi người ở lại muộn, thậm chí không biết để làm gì và năng suất công việc cũng chẳng cải thiện bao nhiêu.

Nếu trí não luôn phải làm việc, bạn sẽ khó mà có óc phán xét sáng suốt. Cách định giá trị ra ra quyết định của bạn sẽ bị lệch lạc. Bạn không còn khả năng quyết định việc gì là đáng cố gắng, việc gì không. Và rồi sau cùng, bản chỉ chuốc lấy sự chán chường và mệt mỏi.

Chẳng ai có thể đưa ra những quyết định nhạy bén khi tinh thần đang xuống dốc cả.

Rốt cục, người tham công tiếc việc không thực sự gặt hái được nhiều hơn người làm bình thường. Họ có thể tuyên bố mình là người hoàn hảo, nhưng thật ra họ đang lãng phí thời gian chúi mũi vào những tiểu tiết vụ vặt thay vì chuyển sang công việc tiếp theo.

Người tham công tiếc việc không phải anh hùng. Họ không tiết kiệm được thời gian; họ chỉ sử dụng thời gian cho kì hết. Vị anh hùng thực sự đã về nhà từ lâu bởi anh ta tìm ra cách làm việc nhanh lẹ hơn.

Trích từ: Khác biệt để bứt phá / First News

Không có nhận xét nào:

LÊN TRÊN
Google